Tuesday, May 25, 2010

Hành Trình Của Một Nữ Tu Sĩ Can Đảm.


By Kumudini Hettiarachchi và Dhananjani Silva, Sunday Times, May 23, 2010
Sau đây là câu chuyện của một thiếu nữ 19 tuổi, cô Karma Lekshe Tsomo, người Mỹ, theo đuổi mơ ước trở thành một nữ tu sĩ.

Tin từ Colombo, Tích Lan:
Karma Lekshe Tsomo hiện đang là phụ tá giáo sư trường đại học San Diego, phân khoa nghiên cứu tôn giáo và phân tích tín ngưỡng, bằng một giọng nhẹ nhàng và từ tốn, kể lại “mối đam mê” làm việc của bà, trong việc thành lập tổ chức cộng đồng tiếng nói của các nữ phật tử thế giới, hầu đem lại lợi lạc và hiểu biết cho phái nữ nói riêng, và nhân loại nói chung.
Nữ tu sĩ Lekshe đã từng là nhà hoạt động dân chủ vận động tích cực cho một thế giới hoà bình bất bạo động, nhưng thật ra mục đích chính của cô là tập trung càng nhiều nữ tu sĩ phật giáo.
Bốn thành phần chính trong xã hội và hệ thống phật giáo là chư tăng, chư ni, ưu bà tắc và ưu bà di.
Trong các nước mà phật giáo nguyên thủy là quốc giáo, thì xã hội phật giáo hoàn toàn không đầy đủ như 1 cái bàn 3 chân, vì đa số không có, hoặc rất ít bóng dáng nữ tu sĩ.
Hồi tưởng lại cuộc hành hành trình gian nan và khó khăn, để cuối cùng trở thành 1 nữ tu sĩ phật giáo Nam Tông vào năm 1987, nữ tu sĩ Lekshe kiêm giáo sư đại học San Diego, kể lại hội nghị quốc tế của các nữ tu sĩ, được tổ chức lần đầu tiên bởi Đức Đạt Lai Lạt Ma , có khoãng 1,500 tỳ kheo ni, tại Buddhagaya.
Các tỳ kheo ni đến dự không những từ các nước Á Châu vốn chiếm đại đa số, mà còn các tỳ kheo ni đến từ Hoa Kỳ, Đức Quốc và nhiều nước phương Tây khác.
Phái đòan tỳ kheo ni đông nhất là 16 người từ Tích Lan, dẫn đầu bởi bộ trưởng liên hệ Phật Giáo, Hội Nghi quốc tế của các tỳ kheo ni kéo dài 1 tuần, bao gồm thiền định, trao đổi phật pháp, và thảo luận sâu sắc về “Phụ nữ trong Phật Giáo”, bao gồm những chuyên đề về tình trạng sa sút của các tỳ kheo ni Nam Tông.
Hội nghi tỳ kheo ni phật giáo lần thứ nhất, năm 1987, là một phát triển mạnh mẽ của giới nữ trong đạo phật, các tỳ kheo ni cùng ôn lại và hiệu đính các giới luật cần thiết sau hơn 1,000 năm.
Tuy nhiên vấn đề cấp bách và quan trọng cho các tỳ kheo ni là trình độ giáo dục, bởi vì có rất nhiều nữ tu sĩ Phật Giáo suốt đời hy sinh cho đạo phật, mà không hề được xã hội và hệ thống phật giáo nguyên thủy quan tâm, ngay cả nhiều người không hề biết đọc kinh. Chính vì thế, nâng cao trình độ học vấn cho các nữ tu sĩ là điều cần thiết, cho tương lai lãnh đạo, trụ trì, giảng dạy phật pháp trong xã hội.
Các tỳ kheo ni tại đại hội phật giáo lần thứ nhất nhấn mạnh rằng, họ không hề có ý tưởng cạnh tranh với chư tăng, hoặc đòi hỏi có những ân huệ, hay quyền lợi đặc biệt, mà họ chỉ muốn có cơ hội để nâng cao trình độ học vấn và phật pháp, cũng như trong việc thọ giới.
Ngay cả bản thân cô Lekshe, việc thọ giới trở thành tỳ kheo là cả 1 hành trình gian nan, chướng ngại. Một cách trùng hợp, tên của cô Lekshe còn có nghĩa là thiền, và nhiều lần bạn bè cô đã chọc ghẹo cho rằng cô vốn có liên hệ mật thiết với thiền định Phật Giáo. Tuy nhiên, cô càng ngày càng tỏ ra yêu thích tôn giáo này, và càng tìm hiểu sâu vào đạo phật, Cô Lekshe lại càng ước nguyện trở thành một tu sĩ Phật Giáo.
Xuất thân từ một gia đình Tin lành chính thống, cha mẹ cô đã sững sốt khi nghe con gái mình muốn trở thành một nữ tu sĩ phật giáo. Lớn lên tại tiểu bang California Hoa Kỳ, cô đến Nhật Bản 2 năm, và sau đó sang Ấn Độ, cùng vài nước khác, nhưng không nước nào , chùa chiền nào chấp nhận thọ giới cho cô trở thành một nữ tu sĩ Phật Giáo Nguyên Thủy.
Vào năm 1977, lúc đã 32 tuổi cô đã được thọ giới và trở thành tỳ kheo tại Tây Tạng.
Nữ tu sĩ Lekshe tin tưởng rằng chư tăng phật giáo nguyên thủy cho rằng, nếu cho các tỳ kheo ni một trú xứ riêng biệt, thì chư tăng sẽ mất bớt phần cúng dường, tuy nhiên diều này hoàn toàn trái với giáo pháp Đức Phật, vì rằng cả hai tỳ kheo và tỳ kheo ni đều có cùng khả năng giác ngộ như nhau. Dù rằng có nhiều người cho rằng sinh ra mang thân là người phụ nữ, thì nghiệp nặng và xấu hơn, hoặc sẽ luân hồi nhiều hơn.
Hội nghị Tỳ Kheo Ni lần tới sẽ được tổ chức tại Singapore, lần đại hội thứ nhất 1987 đã thành lập được Hội Phật Học Sanghamitta và tổ chức Jamyang, nhằm thay đổi thành kiến tập quán của chư tăng và phật tử về khả năng của tỳ kheo ni , đồng thời phát triễn và xây dựng các công việc phật sự cho giới nữ tu sĩ.
Việc thọ giới cho một nữ nhân, cũng là một vấn đề nan giãi và tranh luận sôi nổi tại các nước thuộc Phật Giáo Cổ truyền. Tuy nhiên ở các nước thuộc hệ thống Phật Giáo Phát Triển thì hệ thống và xã hội tỳ kheo ni phát triễn khá mạnh và vững chắc. Theo tỳ kheo ni Lekshe thì dù Phát triễn hay Nguyên Thủy, thì trong phật pháp không hề có sự giới hạn trong việc thọ giới, vì đó chỉ là 2 danh từ chế định “Mahayana “ và “Theravada”, nhưng đều cùng 1 mục đích là đi theo con đường giải thoát của Đức Phật.
Kể từ Đại Hội Tỳ Kheo Ni lần thứ nhất 1987, Tích Lan đã tạo nhiều cơ hội để các nữ tu sĩ có nhiều cơ hội để học hỏi, giảng dạy, trụ trì, và có nhiều trường của chính phủ chuyên đào tạo và giúp đỡ tỳ kheo ni.
Tỳ kheo ni Lekshe ước lượng rằng có khoãng 60,000 nữ tu sĩ phật giáo trên toàn thế giới đang tham gia và hoạt động tích cực trong trường học, nhà trẻ, trại mồ côi, viện dưỡng lão, cũng như các khu nhà giúp đỡ các phụ nữ không nhà, đây là một dấu hiệu đáng kể trong xã hội Phật Giáo nguyên thủy.
Tỳ kheo ni, đặc biệt tại Châu Á, nơi mà 99% phật tử là nữ giới sinh sống, có thể làm nhiều việc mà các vị tỳ kheo không thể làm được, chẳng hạn cố vấn khuyên bảo về các vấn đề phụ nữ.
Nếu một nữ phật tữ có vấn đề khó nói trong xã hội, hoặc gia đình, cô ta không thể hỏi ý 1 vị tăng, bằng tất cả tấm lòng, nhưng dĩ nhiên cô ta co thể làm điều đó với một tỳ kheo ni.
Dương Tiêu Dịch.
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=9,9185,0,0,1,0

Tuesday, May 18, 2010

Người Việt Yêu Nước: Chủ Trương, Tâm Huyết, Ước Mơ, Lý Tưởng Và Hành Động.

Không có con đường đấu tranh nào dễ dàng, trãi đầy gấm hoa, tơ lụa, vì vậy để thành công,tất cả chúng ta phải hy sinh quyền lợi, đương đầu với chông gai , chướng ngại vật, gian khổ hiểm nguy, bền bĩ để đạt được mục đích thắng lợi cuối cùng là đập tan xiềng xích gông cùm cộng sản, đưa đất nước phát triễn, dân tộc giàu mạnh . Đấu tranh từ bên ngoài đất nước, xa quê cha đất tổ nghìn dặm lại càng gay go thập bội. Nhưng tất cả chúng ta, từ già trẻ bé lớn, đều tin chắc ngày mai trời lại sáng, dân chủ, tự do, độc lập và sự phồn thịnh sẽ phát triễn nở rộ trên một quê hương Việt Nam vốn đang rách nát, khốn khổ , đọa đày dưới gông cùm của Đảng Cộng Sản Việt Nam,và nguy cơ Hán hoá, trở thành một Tây Tạng thứ hai bởi chính quyền Trung Cộng
Trước nguy cơ mất nước, và sự hũy diệt nền văn hoá truyền thống giáo dục truyền thừa của dân tộc Việt Nam, chúng tôi tha thiết kêu gọi tất cả con dân Lạc Hồng, từ khắp nơi trên thế giới, từ trong nước ra hải ngoại, hãy cùng nhau đứng lên tay trong tay, mỗi người góp một bàn tay, một tiếng nói, hành động, dù đơn giản nhỏ bé nhất từ trong gia đình (Chẵng hạn dạy cho con cháu học Tiếng Việt, lịch sử Việt, kính trên nhừơng dưới, lễ phép) ra đến xã hội để sớm chấm dứt một chế độ cộng sản phi nhân, phi pháp vô thần, buôn dân bán nước, hiện đang ngoi ngóp sinh tồn, bằng cách cam chịu nhục nhã đóng vai trò thái thú phục vụ cho mộng bá quyền của Đại Hán ở Đông Nam Á.
Trang web lý tưởng ra đời nhằm phục vụ cho mọi thế hệ Việt Nam, mỗi người một việc, đoàn kết, xây dựng, hành động, hầu đập tan mọi ý đồ chia rẻ phân hoá cộng đồng hải ngoại và truyền bá quãng đại thông tin, ủng hộ, thức tĩnh người dân trong và ngoài nước, ý thức được sự sống còn của dân tộc , vận mệnh đất nước Việt Nam hiện nay như “Chỉ Mành Treo Chuông.”, để rồi chúng ta, những người con dân Việt Nam, già trẻ nam nữ, bất phân chính kiến, phải nhận lấy trách nhiệm với tiền nhân, với hậu thế, để cứu vãn tình trạng quê hương mến yêu hình chữ S, hiện đang bị gặm nhấm, xói mòn, kiệt quệ dưới chế độ độc tài đảng trị hèn hạ, vô nhân đạo, phản dân hại nước của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Những công tác khẫn yếu sau đây nên được đặc biệt chú ý:
1. Điền chỉnh ,nghiên cứu và quãng bá rộng rãi lại kế hoạch ngoại vận và quốc tế vận. Xử dụng tối đa kỹ thuật thông tin hiện đại (paltalk, Websites,Bloggers,Tweeters, Facebook, Youtube…) để quảng bá rộng rãi các tư tưởng dân chủ cho người dân trong nước.
2. Gây ảnh hưởng và tổ chức vận động chính trị hành lang tại những chính quyền địa phương, các cơ quan quốc tế và giới truyền thông. Thúc đẩy giới trẻ Việt Nam có khả năng ứng cử vào những cơ chế địa phương và liên bang nơi nước mình đang cư ngụ.
3. Trẻ trung hoá các cấp lãnh đạo cộng đồng đồng thời học tập kinh nghiệm của những bậc tiền bối đi trước. Truyền bá tư tưởng dân chủ canh tân, cho giới trẻ trong nước
4. Đoàn kết, hy sinh quyền lợi cá nhân và loại bỏ những thị hiềm để ủng hộ tất cả các hội đoàn, chính đảng, tôn giáo có lập trường chính trị chống chủ thuyết cộng sản, không hoà hợp hòa giải với Cộng Sản Việt Nam, một chính quyền bạo tàn, khát máu , vô nhân đạo, đã hàng ngàn lần dối trá , lường gạt người dân Việt Nam từ năm 1954 -1956 (Cải cách ruộng đất) – 1968 hoà bình gian trá để thừa cơ đánh chiếm tàn sát người dân vô tội – năm 1973 hiệp định Balê – và cuối cùng là thời điềm sau năm 1975: đổi tiền, tập trung cải tạo, kinh tế mới, cướp đất, hối lộ tham nhũng, bán đất, chối bỏ lịch sử truyền thừa hào hùng của dân tộc Việt Nam.
5. Trả lại sự thật cho lịch sử bằng cách , chúng ta xóa bỏ tất cả các huyền thoại và chiêu bài từng nuôi sống Cộng Sản Việt Nam cho tới nay trong quần chúng như: “Huyền Thoại Hồ Chí Minh”, “Khúc Ruột Ngàn Dặm”, “35 năm rồi hãy quên đi”, “Người Việt Hải Ngoại là một cách tay thân thương của Đảng”, “Nghị quyết 36.” , cũng như nhiều âm mưu thâm độc dụ dỗ hoà hợp hoà giải, chót lưỡi đầu môi của bọn cộng sản và tay sai hiện nay đang len lõi lũng đoạn cộng đồng người Việt Hải Ngoại.
6. Chuẩn bị cho thế hệ tương lai mai sau nhằm xây dựng lại 1 xã hội đã và đang bị băng hoại trầm trọng về giáo dục , văn hoá, nhân cách , tư tưởng bởi sự đầu độc của chính quyền Hà Nội: Với đội ngũ hơn 3 triệu người Việt hải ngoại thành công rực rỡ trong mọi phương diện Kinh Tế, Khoa Học, Giáo Dục, Y Tế, Doanh Thương, Luật Pháp, chúng ta cần phải xây dựng hệ thống giáo dục đào tạo thế hệ mầm non Việt Nam phải biết đòan kết, không ganh tỵ, luôn ý thức được quyền lợi đất nước cao hơn quyền lợi cá nhân, phải biết tự hào mình là người Việt Nam, làm nhiều làm đúng, và cần trang bị xây dựng phát triễn sửa đổi những cơ sở hạ tầng căn bản như hệ thống giáo dục, trường học, bệnh viện, cơ cấu chính quyền dân chủ ý thức, để làm nền tảng cho các thế hệ Việt Nam tương lai.
7. Mỗi người trong chúng ta cần phải hiểu rằng, bất cứ ai phải có trách nhiệm và làm gương trong lời nói, cử chỉ hành động, ngay trong một gia đình, một tổ chức, một xã hội, và dân tộc
8. Mọi người nên nhận biết “nhận lỗi mình thì khó, nhìn lỗi người thì dễ”, công nhận những sai trái trong quá khứ và tự sửa sai cho chính bản thân.
9. Cởi mở và vui lòng tiếp nhận những ý kiến xây dựng của mọi người. Mọi ý kiến nên đúng trên lập trường xây dựng khách quan.
10) Mỗi Người chúng ta ai cũng phải có trách nhiệm xác định rõ ràng lằn ranh quốc-cộng, cần phải dập tắt và đưa ra tội lỗi cũng những kẻ Việt Gian ham lợi cầu danh, bán nước buôn dân. Bọn người Việt Gian phải biết rằng những hành động xấu xa của chúng, sẽ bị lưu truyền ngàn vạn đời sau. Mọi người chúng ta nên ý thức “im lặng có nghĩa là đồng loã và đồng loại với bọn Việt Gian”.
Có lẽ còn nhiều điều cần phải nói và nêu ra đây nữa, hy vọng rằng tất cả người dân Việt Nam hãy nhanh chóng cùng nhau nhập cuộc thực hiện hành động cho lý tưởng hoài bão “Một Quê Hương Việt Nam Ngạo Nghễ Hùng Cường, Một Dân Tộc Việt Nam Đòan Kết, Thông Minh, Ý Chí - Tổ Quốc Trên Hết” , để cho chúng ta một ngày không xa, cùng con cháu các thế hệ tương lai sẽ hãnh diện sóng bước hoà nhịp cùng các cường quốc khắp nơi và nhịp độ phát triển toàn cầu.
Dương Tiêu
05/18/2010

Thái Lan: Tu Sĩ Phật Giáo Cầu Nguyện Hòa Bình.


Tin từ Bangkok, Thái Lan:

Hàng trăm tu sĩ phật giáo Thái Lan cầu nguyện cho hòa bình, nhằm ngăn chận sự xung đột giữa chính phủ Thái Lan, và phe biểu tình phản kháng áo đỏ.
Các tổ chức Phật Giáo đã chính thức mời hàng trăm tăng sĩ tới quãng trường Chiền Thắng tại thủ đô Bangkok, cầu nguyện gửi thông điệp đến thủ tướng đương nhiệm Abhisit Vejjajiva, hãy ngưng ngay việc xử dụng quân đội để giết chết “những người vô tội.”
400 nhà sư trong các bộ y phục màu cam và nâu đã cùng nhau cầu nguyện, tại trung tâm thủ đô Bangkok thuộc quận Ratchaprarop vào chiều chủ nhật tuần qua.
Quận hạt Ratchaprarop thuộc trung tâm Bangkok, hiện đang là nơi chạm trán dữ dội trong vòng 3 ngày, giữa quân đội chính phủ và phe áo đỏ, làm cho 35 người bị thiệt mạng và 244 người bị thương.
Theo lời ông Adisak Wanasin, chủ tịch hội ngoại giao phật giáo Bangkok, thì ông đã mời tăng sĩ phật giáo từ các chùa chiền, tự viện trong thành phố, đến các trung tâm biểu tình, hầu cầu nguyện và ngăn chận làn sóng bạo động tăng lên giữu phe áo đỏ và chính phủ Thái.
Ông hy vọng thủ tướng tại chức Thái Lan sẽ hạ lệnh cho quân đội rút lui, và ngừng đàn áp bắn giết.
Ngoài ra ông Adisak còn tin tưởng rằng, chỉ cần quân đội rút lui, thì tình hình sẽ bớt căng thẳng và lắng dịu hơn nhiều.
Ông Adisak, năm nay 70 tuổi, sức khoẻ dồi dào nhờ thiền định phật giáo tuyên bố rằng , các tổ chức Phật giáo hoàn toàn đứng trung lập giữa 2 phía. Tăng sĩ chỉ mong muốn 2 bên nên ngừng các cuộc bạo động và có một chương trình đàm phán hoà bình.
“Phật tử hãy ngừng đã kích , chém giết lẫn nhau”, đó là nội dung lời kêu gọi của 400 tăng sĩ, giữa khói lữa, cảnh sát, quân đội, dân chúng thuộc phe áo đỏ hiện đang xung đột quyết liệt tại thủ đô Bangkok.
Tăng sĩ phật giáo không được quyền tham gia ứng cử, hoặc bỏ phiếu, cũng như biểu tình, theo luật lệ của hội tăng già nguyên thủyThái Lan, lời của một nhân viên cao cấp tại trụ sở phật giáo toàn quốc.
Tuy nhiên kể từ khi cuộc phản kháng của phe áo đỏ, vào trung tuần tháng 3 năm nay, đòi hỏi chính quyền phải tổ chức lại một cuộc bầu cử mới, thì tăng sĩ Phật Giáo đã và đang bắt đầu tham gia vào sự kiện này.
Phe áo đỏ muốn chính phủ hiện thời phải từ chức, vì họ cho rằng đó là kết quả của 1 cuộc bầu cữ gian lận và không dân chủ, khi năm 2008 toà án tối cao pháp viện Thái Lan tước đọat quyền ứng cử của cựu thủ tướng Thaksin Shinawatra.
Ông Adisak mong muốn Thái Lan sẽ trở lại không khí hoà bình thân thiện, mọi người sống trong vòng hoà ái, vui vẻ cởi mở, như một câu tục ngữ cổ truyền Thái Lan :” Thái Lan là xứ sở của nụ cười.”, tuy nhiên tình trạng hiện nay thi người dân Thái không thể nào có được nụ cười.
Khi hoàng hôn xuống, cuộc cầu nguyện của 400 tăng sĩ vẫn tiếp tục một cách kiên trì thầm lặng , trong một tình huống, bạo động hỗn loạn và nguy hiểm.
Dương Tiêu Dịch.
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=52,9173,0,0,1,0
18 tháng 5 năm 2010

Wednesday, May 12, 2010

Giác Ngộ Giải Thoát Của Tu Sĩ Có Thể Bắt Đầu Bằng Một Cuộc Đi Bộ Đường Trường.


By Anthony Kuhn, Vermont Public Radio, May 11, 2010

Tin từ Vermont, Hoa Kỳ:
Bất kỳ ai đã từng tham dự các cuộc đi bộ hoặc chạy Marathon, đều cần có một thể lực cường tráng bền bĩ, và ý chí kiên định nguyên tắc để tham gia các cuộc thi này.
Vì vậy cũng không mấy gì ngạc nhiên lắm, khi một nhà sư Nhật Bản đã thực hiện một cuộc đi bộ đường trường vô tiền khoáng hậu, chiều dài bằng chu vi của trái đất – nhằm chứng minh thể lực bền bĩ và ý chí sắt đá của con người, có thể thực hiện bất cứ mục đích gì, nếu con người biết tận dụng 2 điều kiện tối thiểu như trên.
Chênh vênh dọc triền núi Hiei, nhìn xuống cố đô Kyoto, với từng ngọn gió thoảng qua chung quanh khu vực tu viện chùa chiền Enryaku-ji, bên trong là hàng loạt kinh kệ Phật, chúng ta có thể nhìn thấy vị thiền sư trẻ 34 tuổi Endo Mitsunaga, một trong những vị trụ trì của một ngôi chùa, thuộc trung tâm thiền viện trên.
Mọi sinh hoạt thao tác hành động, của thiền sư Endo đều chính xác nhanh gọn lẹ không thừa, không thiếu, từ những việc làm đơn giản nhất cho đến tụng kinh hoặc thiền định.
Mùa thu năm ngoái 2009, thiền sư Endo trở thành vị sư thứ 13, kể từ thế chiến thứ 2, hoàn tất hành trình tu tập “Senichi Kaihogyo”, 1,000 ngày thiền hành và cầu nguyện hơn 7 năm lien tục vòng quanh dãy núi Hiei. Thiền sư Endo đi bộ 26 dặm 1 ngày trong khoãng 100 ngày hoặc 200 ngày liên tục – 1 độ dài ngang bằng với đi bộ vòng quanh thế giới.
Cuộc hành hương vòng tròn:
Trong thiền phòng nhỏ bé đơn giản, thiền sư Endo quỳ trên sàn nhà “Tatami” và chậm rãi pha trà xanh. Theo lời Thiền sư thì thiền hành và thiền tọa đều giống nhau, thiền sinh cần phải có một tâm hồn thư giản tĩnh thức, một tư thế ngồi chững chạc, và theo dõi, cũng như giữ hơi thở nhịp nhàng đều đặn.
Cũng theo lời thiền sư, thì khi thiền hành vòng quanh dãy núi, thiền sinh cần phải tập trung chú niệm vào kinh Fudo Myo-o, nhằm điều khiển hơi thở, cũng như điều khiển ý thức.
Fudo Myo-o là 1 vị vua thông thái toạ thiền bất động, 1 hình ảnh quan trọng trong phật giáo Nhật Bản, với quần áo bằng vải thô, và tay cầm một thanh kiếm, chung quanh bộ áo cổ truyển Nhật Bản.
Thiền sư Mitsunaga thường cầm 1 cây quạt và 1 thanh đoản kiếm, mang 1 đôi dép bằng dây rừng, và mặc 1 bộ quần áo màu trắng, tượng trưng cho cái chết tại Nhật Bản.
Theo chuyên viên về phật giáo Nhật Bản, ông Robert Rhodes, thuộc trường đại học Otani, thành phố Kyoto, thì truyền thống “Kaihogyo” rất đặc biệt, vì truyền thống này chuyển hướng các cuộc tu học hành hương tâm linh trên núi, trở thành 1 vòng tròn tu tập lợi lạc.
Tu sĩ và thiền sinh thực hành truyền thống Kaihogyo, không chỉ thiền hành chung quanh dãy núi, mà thật ra họ còn phải tụng kinh, và lễ bái 260 chỗ khác nhau trên núi.
Truyền thống “Kaihogyo” được coi như là 1 tập tục cổ truyền Nhật Bản, tuy nhiên theo lời thiền sư Mitsunaga, thì thực hành truyền thống này không phải là khó, nó chỉ đòi hỏi thiền sinh cần bỏ ra nhiều thời gian và có tính kiên nhẫn bền bĩ.
Thiền sư Endo thiền hành 12 tiếng một ngày chung quanh triền núi, thời gian còn lại ông phải chăm sóc thiền viện, và mọi việc cần phải làm nhanh gọn, chính xác, nếu không thì ông không có thời gian để ngủ.
Trong suốt thời gianluyện tập và thực hành truyền thống “Kaihogyo”, Thiền Sư Mitsunaga thức dậy đúng 12:30 sáng sớm, và bắt đầu thiền hành xung quanh núi từ 2 giờ sáng đến 8 giờ sáng. Ông chăm sóc công việc chùa sau khi thiền hành, và ngủ mỗi ngày 4 tiếng rưỡi.
Thực nghiệm cái chết:
Sau 700 ngày, các thiền sinh Kaihogyo phải trãi qua 1 kỳ thi bao gồm : tụng kinh liên tục 9 ngày, không được ăn uống, ngủ và ngay cả nằm nghĩ. Cuộc thi này được gọi là “Thực Nghiệm Sự Chết”.
Cũng theo lời Thiền sư giải thích: thì nói 1 cách đơn giản là các thiền sinh phải từ bỏ tất cả và chỉ cầu nguyện và hướng tâm về hình ảnh “vua thông thái toạ thiền bất động”, theo phật giáo Nhật Bản thì chính nhờ những điều này mà thiền sinh khi trãi qua các kỳ thi có thể sống sót sau 9 ngày liên tục cầu nguyện, không ăn, không uống, không ngủ, không nghĩ.
Các thiền sinh trải qua kỳ thi này sẽ được coi như là tái sinh, và có nhiệm vụ truyền bá giáo pháp Đức Phật cho mọi người.
Luyện tập bản thân mình để giúp người khác:
Truyền thống thiền hành Kaihogyo dùng để luyện tập và rèn luyện bản thân, hầu sau này có đủ khả năng và nghị lực giúp đỡ mọi người.
1,000 ngày thiền hành chung quanh núi, được chia làm 2 giai đọan: 700 ngày và 300 ngày. Theo chuyên gia phật giáo Nhật Bản Rhodes, thì tỷ lệ 7:3 dựa trên từng tầng thiền khác nhau trong quá trình giác ngộ của Phật Giáo Nhật Bản.
7 giai đọan đầu, thiền sinh tự luyện tập cho bản thân về 2 mặt thể xác và tâm hồn, 3 giai đọan cuối thiền sinh thực hành quán niệm về sư hướng thượng giúp đỡ mọi người.
Dương Tiêu Dịch.
05/12/2010
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=60,9153,0,0,1,0

Tuesday, May 11, 2010

Đại Học Northern Iowa Chuẩn Bị Đón Chào Đức Đạt Lai Lạt Ma.



Đại Học Northern Iowa Chuẩn Bị Đón Chào Đức Đạt Lai Lạt Ma.
By Lee Rood, Desmoine Register, May 9, 2010

Tin từ thủ phủ Desmoine, Tiểu Bang Iowa (Hoa Kỳ):
Ông ta được thừa nhận là Đức Đạt Lai Lạt Ma lần thứ 14 vào lúc 2 tuổi, lãnh đạo Tây Tạng vào lúc 15 tuổi, kể từ đó, vị lãnh tụ lưu vong đã viếng thăm 6 lục địa, tác giả của hơn 70 quyễn sách, đoạt giải Nobel Hòa Bình, và trở thành hình tượng văn hoá tâm linh.
Trên mạng lưới thông tin cộng đồng Face Book, Ngài thuyết pháp cho hơn nữa triệu phật tử và những người ủng hộ: “Điều lý thú về sự ăn cắp , tham lam, là ngay cả khi họ đạt được mục đích, họ cũng chảng bao giờ thoả mãn dục vọng.”
Trong một cuộc thăm dò ý kiến trên hệ thống internet gần đây, Đức Đạt Lai Lạt Ma là người được thế giới chú ý phổ thông nhiều nhất chỉ đứng sau Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama. Tuy nhiên, có rất nhiều cư dân Iowa chỉ biết Đức Đạt Lai Lạt Ma, người sẽ đến trường đại học UNI tháng 5 ngày 18, qua nụ cười và những thông tin bao dung tha thứ của ngài trên mạng Internet.
Theo lời giáo sư James Robinson, trường đại học UNI, chuyên viên nghiên cứu phật giáo Tây Tạng thì Đức Đạt Lai Lạt Ma là một người nói sao làm vậy, và điều đó làm cho phật tử và những người hâm mộ khâm phục ngài.
Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn miêu tả mình là một tu sĩ bình thường, nhưng thật ra Ngài đã trở thành hình ảnh tiêu biểu của toàn thế giới.
Sau đây là sơ lược tóm tắt về cuộc đời của Đức Đạt Lai Lạt Ma, vị lãnh tụ tâm linh thế giới, trước cuộc viếng thăm đại học UNI vào tuần tới 18 tháng 5:
Ngài là ai :
Đức Đạt Lai Lạt Ma năm nay 74 tuổi, sinh trưởng trong 1 làng nghèo khổ thuộc tĩnh Taktser, quận Amdo, phía đông bắc Tây Tạng, cha là một người rất nghiêm khắc và mẹ là một người phụ nữ hiền hoà đảm đang. Gia đình ngài bao gồm 16 anh chị em, và chưa bao giờ biết rằng cậu bé 2 tuổi sẽ là vị lãnh đạo Tây Tạng thứ 14.
Ngài được tin tưởng là hoá thân truyền thừa của 13 vị Đạt La Lạt Ma trước đó. Được hỏi ngài có tin vào chuyện này hay không ? Đức Đạt Lai Lạt Ma trả lời:”
Thật là 1 câu hỏi khó khăn, tuy nhiên khi ngài nhận định kinh nghiệm và diễn biến suốt cuộc đời ngài hiện nay, và niêm tin phật pháp vô biên, Thật không có gì khó khăn gì để Ngài tin tưởng và chấp nhận rằng “bản thân ngài đúng là có sự lien hệ với 13 vị Đạt Lai Lạt Ma và ngay cả Đức Phật.”

Làm sao Ngài được chọn là Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14:
Một nhóm trưởng lão Tây Tạng thuộc chính quyền,đã chứng nhận Ngài là hoá thân của Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 13, khi cậu bé 2 tuổi nhận diện và quen thuộc tất cả vật dụng của Đức Đạt Lai Lạt Ma Thứ 13.
Làm Sao Ngài bị sống lưu vong:
Đức Đạt Lai Lạt Ma đào thoát khỏi Tây Tạng 5 thập kỹ trước đó, khi Trung Cộng xâm lăng Tây Tạng.
Ngài lãnh đạo Tây Tạng về 2 phương diện tâm linh và chính trị vào năm 1950, Năm 1954 đến Bắc Kinh để đàm phán với Mao Trạch Đông và các lãnh tụ Trung Cộng khác.
Năm 1959 buộc phải vượt biên ra khỏi Tây Tạng, cư ngụ tại Dharamsala, Ấn Độ cho đến ngày hôm nay.
Đức Đạt Lai Lạt Ma có 3 điều nguyện, theo lời giáo sư Robinson:” Đối với nhân loại, ngài nguyện giúp tăng trưởng đời sống tâm linh, sự hiểu biết, và đối với người dân Tây Tạng, Ngài mong mống sẽ có một cuộc thương nghị chung sống hoà bình giữa dân tộc Tây Tạng và Trung Hoa.”
Ngày nay, vì tuổi đã lớn uy thế chính trị của Đức Đạt Lai Lạt Ma có phần giảm thiểu trong chính quyền lưu vong, tuy nhiên Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn luôn là nhân vật chủ chốt trong vấn đề Trung Cộng chiềm đóng Tây Tạng.
Tuần vừa qua, Ngài nhấn mạnh với giới truyền thong báo chí rằng mọi sự đấu tranh của người dân Tây Tạng, chỉ mong muốn có được 1 đất nước tự trị.

Giải Nobel Hoà Bình:
Năm 1989 ngài được trao tặng giải Nobel Hoà Bình, vì những công lao đòi hỏi quyền tự trị Tây Tạng bằng phương pháp bất bạo động. Ngoài ra Đức Đạt Lai Lạt Ma là người đầu tiên là ứng cử viên sáng giá vì những đóng góp tích cực cho sự cứu vản môi trường địa cầu đang bị hăm dọa và khủng hoãng.

Tại sao ngài chọn đến trường Đại Học UNI:
Trường đại học UNI thành lập ngân sách học bổng cho sinh viên Tây Tạng đang theo học tại UNI, vì thế Hiệu trưởng cũng như các giảng sư UNI đã mời Đức Đạt Lai Lạt Ma giảng dạy thảo luận về giáo dục, cũng như giá trị của sự học hỏi và giảng dạy.
Theo Giáo Sư Robinson, thì trường đại học UNI đã làm tất cả trong mọi khả năng của trường, để Đức Đạt Lai Lạt MA và giới sinh viên phật tử có nhiều cơ hội tiếp xúc càng nhiều càng tốt.
Dương Tiêu Dịch
05/10/2010
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=62,9147,0,0,1,0

Wednesday, May 5, 2010

Phương Pháp Quán Niệm Tính Tất Yếu Của “Sự Chết” Bằng Cách Thực Hành Và Đọc Trang Cáo Phó Mỗi Ngày.

Lời Tác Giả Như Quang và Dịch Giả DươngTiêu: “Với thời đại khoa học văn minh hiện nay, đời sống của con người thường bị xoáy lốc vào công việc mưu sinh, chúng tôi hy vọng bài viết này sẽ mang đến cho các phật tử 1 phương pháp lợi lạc tinh tấn trong khi vừa đối diện với thực tế cuộc đời, và thực hành giáo lý Đức Phật”
Phương Pháp Quán Niệm Tính Tất Yếu Của “Sự Chết” Bằng Cách Thực Hành Và Đọc Trang Cáo Phó Mỗi Ngày.
Phật Tử Đọc Cáo Phó Hàng Ngày Để Quán Niệm Về Tính Tất Yếu Của Sự Chết.
Sự Chuẩn Bi Bao Gồm: Việc Góp Nhặt Tư Lương Từ Các Thiện Sự.
Thông thường, các mục chú ý nhất cho các đọc giả trong khi đọc báo là những mục liên quan đến cuộc sống hàng ngày cơm áo gạo tiền gia đình bao gồm: thị trường chứng khoán, kinh tế, thể thao, văn nghệ, đời sống, tiểu thuyết, và hàng trăm chuyện linh tinh trong đời sống. Riêng tôi, trang cáo phó là trang chú ý nhất khi tôi đọc một tờ báo.
Thật tình mà nói có lẽ mọi người cho tôi là một kẻ rồ dại, nhưng theo tôi vấn để quán niệm về cái chết là một việc hết sức quan trọng, mà đôi khi theo bản chất tự nhiên, con người không bao giờ chú ý đến nó, cho đến khi sự chết hiện hữu ngay trước mắt.

Đối với phật tử, đọc cáo phó đếu đặn hàng ngày từ báo chí, cũng là một phương pháp quán niệm tĩnh thức không kém phần hữu hiệu, hầu nhắc nhỡ rằng đời người ai cũng không tránh được sự chết.

Bản thân tôi hoàn toàn không có họ hàng người thân ngay trong thành phố tôi đang sống, vì thế tôi đọc trang cáo phó của tờ báo thành phố không phải là để mong đợi hoặc giựt mình thấy danh sách tên họ thân hữu trong trang cáo phó.

Phải nói rằng, hàng ngày đọc trang cáo phó, những người qua đời đều xa lạ với tôi: từ kẻ giàu tới người nghèo, từ kẻ nổi tiếng đến người bình thường, từ kẻ đẹp tới người xấu, từ già đến trẻ, bao gồm đủ loại chủng tộc. Nhưng có một điều chắc chắn, hàng ngày tôi quán niệm và suy nghĩ khi đọc trang cáo phó , thì một điều tôi biết chắc chắn xảy ra cho mọi người, : “Ai Cũng Phải Chết”, và từ điều này tôi luôn luôn chuẩn bị tư lương hành trang cho cái chết bằng các thiện sự.

Cái chết đến với chúng ta vào bất cứ tình huống và độ tuổi: người thì qua đời vì tuổi già, kẻ thì qua đời khi chỉ là những em bé sơ sinh, và ngay cả những bào thai trong bụng mẹ.
Lại nữa người thì chết êm đẹp trong khi ngủ, kẻ thì qua đời bất ngờ trong các kỳ nghĩ lễ, và biết bao nhiêu tình huống khác. Vì vậy “Sự Chết” đến với chúng ta bất cứ lúc nào và chúng ta không bao giờ dự đoán được chúng ta sẽ chết như thế nào.

Thói đời, thiên hạ ai cũng nghĩ mình còn trẻ đẹp, khoẻ mạnh, sống lâu, cái chết, bệnh tật, ốm đau, những điều bất tường không may mắn chỉ xảy ra đến người khác, nhưng không bao giờ hoặc còn lâu lắm mới đến lượt mình.

Chúng ta sống trong sự hoang tưởng ảo mộng phù phiếm này, cho đến một ngày thần chết gõ cữa vào nhà. Và vào lúc đó, chính vì không chuẩn bị hành trang đón nhận, chúng ta sẽ đau khổ, dằn vặt, tiếc nuối: điều này có thể làm chúng ta vướng vào vòng luân hồi mãi mãi không bao giờ chấm dứt.

“Sống” còn có nghĩa là phải đương đầu với những thực tế không thể nào tránh khỏi: Sanh, Lão, Bệnh, Tử. Trong bốn điều này, có lẽ “Sự Chết” là trạng thái quan trọng nhất, vì nếu chúng ta chuẩn bị hành trang tư lương thiện sự lúc sống, thì khi chết qua một kiếp sống khác, nói một cách bình dân là chúng ta sẽ vẫn mãi trôi lăn trong cõi ta bà dục vọng không biết khi nào mới thoát.

Trong tự điển bách khoa toàn thư Wikipedia, “Sự Chết” được định nghiã là một sự chấm dứt vĩnh viễn các hoạt động của các chức năng sinh học, trong các bộ phận của một cơ thể sinh vật.

Trong Trung Bộ Kinh, Kinh Chánh Tri Kiến, Đức Phật định nghĩa sự chết như sau:
“Thuộc bất kỳ hữu tình giới nào trong từng mỗi loại hữu tình, sự mệnh một, từ trần, hủy hoại, hoại diệt, tử biệt, mệnh chung, hủy hoại các uẩn, vất bỏ hình hài; chư Hiền, như vậy gọi là chết.”

Nguyên nhân cái chết có nhiều, nhưng điều lý thú ở đây là ai cũng biết được ngày sanh tháng đẻ của mình, nhưng tuyệt đại đa số không ai tiên liệu được ngày tử tháng chết của mình, và dĩ nhiên chúng ta sẽ chết ra sao !

Mỗi chúng ta có thể chết dễ dàng do những nguyên nhân đề cập đến trong Kinh Tăng Chi, Kinh Niệm chết, (Tăng Chi 6, câu 20):
“Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo khi ngày vừa tàn và đêm vừa an trú, suy tư như sau : Các nhân duyên đem đến cái chết cho ta rất nhiều : Con rắn có thể cắn ta, con bò cạp có thể cắn ta, hay con rít có thể cắn ta. Do vậy, ta có thể mệnh chung. Như vậy sẽ trở ngại cho ta. Ta có thể vấp ngã và té xuống. Cơm ta ăn có thể làm ta mắc bệnh khi ăn, hay mật có thể khuấy động ta, đàm có thể khuấy động ta. Các gió như kiếm có thể khuấy động ta. Và như vậy có thể làm ta mệnh chung. Như vậy sẽ là chướng ngại”

Vì cái chết xảy ra một cách dễ dàng, cho nên tất cả chúng ta nên chuẩn bị đón nhận nó một cách kỹ lưỡng. “Sự Chết” là một hành trình quan trong nhất trong đời sống. Nó quan trọng hơn nhiều các chuyến du lịch nghĩ mát từ nước này sang nước khác. Tại sao vậy? khi chúng ta du lịch đến một đất nước xa lạ, chúng ta phải hoán chuyển ngoại tệ để tiêu xài, mua sắm, và sau đó khi trở về nơi cư ngụ cũ, chúng ta lại xài những đồng tiền quen thuộc địa phương nơi ta ở, Tuy nhiên khi nhắm mắt từ giã cõi đời để qua một kiếp sống khác, chúng ta cần có một số “hành trang , tư lương, thiện sự” để có một kiếp sống cao cả xứng đáng hơn kiếp trước.

Với sự hiểu biết và chuẩn bị hoàn hảo, chúng ta không nên sợ hãi “Sự Chết”, mà nên đối diện nhìn thẵng vào nó như là một chân lý thực tế hiễn nhiên.

Trong Kinh Tăng Chi, Kinh Akara, Đức Phật dạy cho chúng ta: với người đã sanh, không có bất tử. Trong Kinh Pháp Cú, kệ số 128, Đức Phật cũng dạy:
Trốn vào động thẳm hang sâu.
Ẩn vào núi vắng, non đầu, trùng khơi
Có đâu một chỗ trên đời
Tử thần lại chẳng đến lôi kéo về.
(Tỳ Kheo Giới Đức dịch)

Cuối cùng vì “ Sự Chết” là một điều không thể tránh khỏi, chúng ta nên chuẩn bị cho cuộc hành trình lià bỏ kiếp sống này, bằng cách suy niệm chính chắn, tĩnh thức sáng suốt về “Sự Chết”, và cố gắng tích luỹ thiện nghiệp như những hành trang đáng giá cho kiếp sống mai sau.
Tác Giả Anh Ngữ: Như Quang
Người Dịch: DươngTiêu
05/05/2010
Nếu có chút ít lợi lạc nào, chúng tôi nguyện xin chia phước lành đến tất cả.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Mùa Phật Đản

BUDDHISTS READ OBITUARIES DAILY TO BE MINDFUL OF DEATH’S CERTAINTY

Preparation also includes accumulating currency of good deeds


While many Journal readers check the stock markets or real estate section first, I like reading the obituaries when I receive my newspaper.

To many people, reading obituaries is a crazy habit and they don’t even want to hear any mention of death. To a Buddhist, this is a mindful practice as it reminds us that death is certain.

I do not have any relatives living in the province so I do not expect to see any familiar name in the obituaries. All names in the obituaries are foreign to me. From oriental last names such as Nguyen, Tran, Wong, Lee … to Western names such as MacDonald, White …, from the beautiful to the less attractive, from the old to the young, I see just one thing: they are dead and die at any age, in any occasion or circumstance.

Some died at 100 years of age, some died at a few months of age, some even died in the wombs of their mothers. Some died in their sleeps, some died while they were on wonderful vacations. These facts prove that everybody will die.

People always think we are young, healthy and live for forever. Sickness, death, or bad fortune just happen to other people. We live in this delusion until these things strike us and, without preparation, we do not know how to handle sickness, death, or bad fortune.

Living means dealing with unavoidable facts such as birth, aging, sickness, and death. Of these, death is the most important phase of our life as it will lead us to another life. Without preparation, death may lead us to endless samsaras.

In the Wikipedia encyclopedia, death is defined as a permanent termination of the biological functions that define a living organism. In Majjhima Nikaya, Sammaditthi Sutta, the Buddha defined death as the following:

“The passing of beings out of the various orders of beings, their passing away, dissolution, disappearance, dying, completion of time, dissolution of the aggregates, laying down of the body — this is called death.”

Causes of death vary. The Buddha taught us as laymen, we know our birth dates but we cannot know when we die and how we die. Any of us can die easily because of causes stated in Anguttara Nikaya, Maranassati Sutta (AN VI.20) the Mindfulness of Death:

“There is the case where a monk, as day departs and night returns, reflects: 'Many are the [possible] causes of my death. A snake might bite me, a scorpion might sting me, a centipede might bite me. That would be how my death would come about. That would be an obstruction for me. Stumbling, I might fall; my food, digested, might trouble me; my bile might be provoked, my phlegm... piercing wind forces [in the body] might be provoked. That would be how my death would come about. That would be an obstruction for me.”

Since death can happen easily, we should prepare for our death. Death is the most important adventure of our live. It is more important than travelling from one country to another. When we travel to a foreign country, we have to exchange our money for the currency of that country so that we can spend on what we want. Leaving this world for the world after our death, we also need some “currency” to use and that currency is the merits of our good deeds. With perfect preparation, we should not be afraid of death but should face death as a fact. In Anguttara Nikaya, Arakenanusasani Sutta, the Buddha taught us: For one who is born there is no freedom from death. In Dhammapada, verse 128, the Buddha also taught:
Not in the sky, nor in mid-ocean, nor in a mountain cave,
is found that place on earth where abiding one will not be overcome by death.
Because death is unavoidable, we should prepare for our departure by thinking about death, purifying our minds, and accumulating some merits as a special currency to take with us when we leave this world.
Author:
Như Quang

Tuesday, May 4, 2010

Tây Tạng: Nhìn Về Tương Lai

Phỏng Vấn Bởi Phóng Viên Jerry Guo, Tuần Báo NewsWeek, Hoa Kỳ, 29 tháng 4 năm 2010.

Dharamsala, Ấn Độ:
Vị tu sĩ chỉ mới 25 tuổi được biết đến như là một trong những nhà lãnh đạo phật giáo quan trọng nhất của Tây Tạng.
Ngài Karmapa thứ 17, tên thật là Ogyen Trinley Dorje, hiện đang được thế giới biết đến nhiều hơn qua mạng lưới cộng đồng toàn cầu “Face Book”, Ngài đã và đang thích ứng ít nhiều với nhịp điệp phát triển của khoa học hiện đại, bên cạnh các trò chơi giải trí điện tử Nintendo, cũng như sự hấp dẫn của 2 bộ phim “KungFu Panda” và “Avatar”.
Hơn thế nữa, Ngài Karmapa thứ 17 còn được công nhận là hóa thân của Tổ sáng lập Karmapa 900 năm về trước của giáo phái Kagyu, 1 trong 4 giáo phái lớn nhất tại Tây Tạng.
Ngài Karmapa thứ 17 đã đào thoát khỏi Trung Cộng trong 1 cuộc hành trình đầy nguy hiểm vượt qua núi non hiểm trở băng tuyết, bằng đủ mọi phương tiện ngựa, xe lữa, chạy bộ, trực thăng, leo núi, khi chính quyền trung Cộng muốn cưỡng ép và đào tạo ngài như một con rối trong chiến lược tôn giáo và cai trị Tây Tạng.
Chính vì những điều nêu trên, mà hiện nay đa số dân chúng Tây Tạng hy vọng Ngài sẽ là vị truyền thừa cho Đức Đạt Lai Lạt Ma. Sau đây là toàn bộ cuộc phỏng vấn của phóng viên Jerry Guo Tuần Báo NewsWeek Hoa Kỳ vào ngày 29 tháng 4 vừa qua.
Hỏi:
Được biết rằng ngài hiện nay sở hữu 1 cái Ipod và ngay cả 1 dàn chơi game điện tử Play Station?
Đáp:
Ai đó cho tôi cái Ipod, nhưng tôi đã tặng lại cho 1 người bạn, vì tôi không có nhiều thời gian, và Ipod có lẽ thích hợp với họ hơn. Một người khác tặng tôi máy chơi game điện tử Nintendo, thật ra thỉnh thoảng tôi có chơi các trò chơi điện tử, tôi cũng tìm thấy những điều thú vị và lợi lạc với Computer và Internet.
Hỏi:
Với sự giới hạn việc đi lại của chính phủ Ấn Độ, cùng với chuyến du lịch Châu Âu mùa hè năm nay bị hủy bỏ. xin Ngài cho biết, hệ thống internet đã ảnh hưởng và được xử dụng như thế nào trong phật pháp và tiếp cận với phật tử?
Đáp:
Tôi dùng internet để làm việc, đọc tin tức và nghiên cứu. Nó rất thuận lợi, vì tôi hiện nay bị quản thúc tại Ấn Độ. Ngoài ra tôi còn dùng email và hệ thống viễn thông đàm thoại online để thuyết pháp, cũng như liên lạc với phật tử. Tôi chỉ dùng internet được khoãng 1 năm, tuy nhiên đó là 1 phương tiện rất hữu hiện để tiếp xúc và truyền bá phật pháp cho mọi người.
Hỏi:
Tầm quan trọng của Internet cho một Tây Tạng dân chủ?
Đáp:
Đã có rất nhiều website Tây Tạng, vì thế chúng tôi dùng nó như những phương tiện, để tìm hiểu về tình hình Tây Tạng. Tôi không biềt rằng người dân Tây Tạng tại Trung Hoa có thể truy cập vào các trang nhà này hay không, nhưng chắc chắn các website Tây tạng là những nơi rất hữu ích để trao đổi thông tin, nghiên cứu và hội luận.
Hỏi:
Chuyến du lịch duy nhất của ngài là vào năm 2008 đến Hoa Kỳ, điều gì gây ấn tượng sâu sắc với Ngài về đất nước Hoa Kỳ?
Đáp:
Tôi rất bận rộn trong suốt 2 tuần du lịch sang hoa Kỳ, liên tục bay từ miền Đông sang miền Tây và ngược lại. Chuyến đi này giúp tôi hiểu rất nhiều về thế giới Tây phương nói chung và nền dân chủ của Hoa kỳ nói riêng.
Hỏi:
Bí thư Tây tạng do Trung Cộng chỉ định, ông Pema Thurley, tuyên bố rằng ngài là bạn và có trưng ra bằng chứng một lá thơ ngài viết rằng,:”Ngài sẽ không bao giờ phản bộ Trung Cộng, các tu viện, và chỉ đóng vai trò lãnh đạo tâm linh ”?
Đáp:
Thật ra, để tránh cho gia đình tôi hiện còn sống tại Tây tạng bị xách nhiễu và khủng bố, tôi buộc phải viết lá thư đó, trước khi đào thoát qua Ấn Độ, và cho đến nay tôi vẫn hoạt động tâm linh tôn giáo thuần tuý. Tuy nhiên nguyên nhân chính tôi chạy trốn khỏi Trung Cộng, vì tôi không muốn số phận mình giống như Đức Ban Thiền Lạt Ma đã bị Trung Cộng bắt cóc vào lúc chỉ mới 5 tuổi, và tôi không muốn làm con rối để chỉ trích Đức Đạt Lai Lạt Ma theo dàn dựng của chính quyền Trung Hoa.
Hỏi:
Xin cho biết quan hệ của Ngài và chính quyền cộng sản Trung Hoa ?
Đáp:
Hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp kể từ khi tôi đào thoát đến Ấn Độ. Dĩ nhiên chính quyền Cộng Sản Trung Hoa, rất bất bình và bối rối trước sự việc này.
Hỏi:
Vai trò của Ngài trong vấn đề Tây Tạng, khi Trung Cộng không có thái độ phản đối bản thân và vai trò của Ngài?
Đáp:
Tôi sẽ tiếp tục phát triển và giúp đỡ Tây Tạng, bảo vệ truyền thống tập quán văn hoá, và lắng nghe lời hướng dẫn của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Tôi sẽ làm tất cả những gì mang lại sự tốt đẹp cho dân tộc Tây Tạng trong khả năng.
Hỏi:
Nhiều người hy vọng rằng Ngài sẽ là người kế thừa Đức Đạt Lai Lạt Ma ?
Đáp:
Điều này không thực tế, đó chỉ là mong muốn của mọi người. Trong lịch sử 900 năm giáo phái Kagyu, các ngài Karmapa chỉ lãnh đạo về mặt tâm linh Tây tạng, mà không hề có một vai trò chính trị nào. Các Ngài Karmapa có quá nhiều trách nhiệm trong lĩnh vực hướng dẫn Tâm Linh Tinh Thần và Văn Hóa Tây Tạng, vì vậy việc kế thừa Đức Đạt Lai Lạt Ma sẽ là một vị khác.
Hỏi:
Ngày nay, tuổi trẻ tại Tây Tạng có khuynh hướng rời bỏ Đất Nước Tây Tạng, ngược lại giới trẻ Tây Tạng tại Ấn Độ lại có khuynh hướng di cư sang các nước phương Tây. Có cách nào để giải quyết chiều hướng này ?
Đáp:
Giữ gìn văn hoá cổ truyền Tây Tạng là một thử thách lớn, vì đất nước Tây Tạng hiện nay bị văn hoá Trung cộng bành trướng và ảnh hưởng. Lưu dân Tây Tạng lại bị ảnh hưởng mạnh mẽ của văn hoá Tây phương. Vì vậy, chúng tôi phải tìm cách hoà hợp nền văn hoá dân tộc cổ truyền với nền Văn Hoá Hiện Đại. Trong các trường học Tây Tạng, chúng tôi học cả hai: Văn Hoá truyền thống tập quán cổ truyền, cũng như nền giáo dục hiện đại. Không có truyền thống văn hoá dân tộc, giá trị bản sắc của con người sẽ mất giá trị, Không có nền giáo dục hiện đại, con người không thể nào hoà nhập và song song tiến bước với thế giới văn minh ngày nay. Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị cho dân tộc Tây Tạng cả hai phương diện này, hy vọng khi Đất Nước Tây Tạng được tự do độc lập, thì dân tộc chúng tôi sẽ có đủ khả năng và trình độ để xây dựng Đất Nước.
Hỏi:
Dường như Ngài muốn Tây Tạng là 1 nước độc lập hoàn toàn, hơn là 1 Tây Tạng tự trị?
Đáp:
Dĩ nhiên, tuy nhiên ở thời điểm hiện nay tôi luôn luôn đồng ý với con đường trung đạo của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Ngoài ra chúng tôi cần nhiều thời gian để cải thiện mối quan hệ giữa Tây Tạng và Trung Cộng Nếu con đường trung đạo thực hiện được, đó là một điều rất tốt. Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi cần phải bảo vệ nền văn hoá và tập tục cổ truyền Tây Tạng. Phật Giáo Tây Tạng được chào đón và phát triển sâu rộng khắp nơi trên thế giới, Vì thế Văn Hoá Tây Tạng rất quan trọng đối với nền Văn Hoá Toàn Cầu.
Người Dịch: Dương Tiêu
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=9,9126,0,0,1,0
05-04-2010