Trung Cộng Đang Tìm Cách Xóa Sổ Phật Giáo
Robert Thurman. Huffington Post. Ngày 19 tháng 3, 2010.
“Bọn họ đưa các tăng và ni vào trong những hoàn cảnh giống như lao tù, cướp đoạt đi cơ hội được yên tâm tu học và hành đạo của họ,” Đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói vào ngày 10 tháng 3, lên án Trung cộng đang hành động để “cố tình tiêu diệt Phật giáo.”
Thêm một lý do nữa để tôi thấy hãnh diện về Đức Đạt Lai Lạt Ma khi Ngài mạnh mẽ lên tiếng về chính sách đàn áp của Đảng Cọng Sản Tàu đối với các tăng sĩ Phật giáo tại Tây tạng [khắp mọi nơi tại Tây Tạng]. Các giới chức Cọng Sản Tàu không ngừng bôi nhọ Đức Đạt Lai Lạt Ma bằng thứ ngôn ngữ căm ghét và mất lễ độ nhất, và trong lúc đang tiến hành các cuộc đàm phán với các đại diện của Ngài, đồng thời chối là bọn chúng đã không làm như vậy, bọn chúng nói về Ngài một cách phạm thượng, và lên án Ngài với hết tất cả những điều phi lý.
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã rất hòa nhã trong những lời nói của Ngài về Trung cộng, cho đến cuối năm ngoái hay hai năm về trước, và khi Ngài chỉ đơn thuần tường trình sự thật rằng chính sách và hành động của Cọng sản Tàu là coi Phật giáo Tây tạng là phản loạn thì báo chí quốc tế gọi việc đó là “mắng nhiếc!” Năm nay, thật sự chính tôi đã có mặt trong đám người đó, và lời lẽ của Ngài rất từ tốn và bình tỉnh khi Ngài tường thuật lại các chứng cớ tồi tệ mà không có lời công kích nào cả.
Kể từ năm 1993, khi Đảng Cọng sản tổ chức “Hội Thảo Làm Việc Lần Thứ Ba” về Tây tạng, ông chủ của đảng vào lúc bấy giờ, Dương Thượng Côn, tuyên bố rằng chính Phật giáo Tây tạng là “kẻ ly khai”, bởi vì các tín đồ Phật giáo Tây tạng coi Đức Đạt Lai Lạt Ma là một hoá thân của vị thần hộ mạng cho người Tây tạng, một Quán Thế Âm Bồ Tát, và do đó lòng trung thành của họ đối với Ngài không thể lay chuyển. Vì vậy, một chính sách được đặt ra bởi Đảng Cọng sản Tàu - một chính sách giống hệt như nhà cầm quyền Trung cọng – là tiêu diệt Phật giáo Tây tạng, để ngăn chận lòng yêu thương của người Tây tạng đối với Đức Đạt Lai Lạt Ma và ép họ phải xác định họ chính là những công dân trung thành của “Mẫu Quốc” Tàu.
Trong việc đưa ra một chính sách như vậy, bọn chúng đã lao đầu vào một việc không thể làm được, như 17 năm sau đó đã cho thấy. Việc đầu tiên bọn chúng đã làm là nuốt lời hứa đối với một yêu cầu lúc đầu để nhờ Đức Đạt Lai Lạt Ma tìm và công nhận vị Ban Thiền Lạt Ma, người đã viên tịch một cách bất ngờ vào năm 1989. Vào thời điểm đi tìm vị tái sanh của Ban Thiền Lạt Ma, hội đồng Tashi Lhunpo được cho phép hỏi ý kiến của Đức Đạt Lai Lạt Ma, do vì những kẻ trông coi các vấn đề tượng trưng tại Tây tạng trước đó muốn dùng vị tân Ban Thiền Lạt Ma như một nhân vật bù nhìn hàng đầu, và bọn chúng biết quá rõ rằng người dân Tây tạng sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ một vị Ban Thiền Lạt Ma nào mà không do Đức Đạt Lai Lạt Ma chọn lựa. Tuy nhiên, vào thời điểm của các giai đoạn cuối cùng trong quá trình xác nhận, Đảng Cọng sản Tàu tuyên bố rằng chỉ có Đảng và chỉ một mình Đảng mới có quyền công nhận các vị tái sanh, và chúng đã chủ tâm phủ quyết lưạ chọn của Đức Đạt Lai Lạt Ma (và bắt giam em bé, Gendun Chokyi Nyima, và gia đình của em cùng những người kèm học và đã biệt giam họ không còn ai biết kể từ đó đến nay), và chúng đã đưa một đứa bé trai do chúng lưạ chọn lên ngôi vị.
Các quan sát viên đã không để ý rằng sự thay đổi chính sách này là kết quả của một kế hoạch tiêu diệt Phật giáo Tây tang. Tại sao vậy? Bởi vì bọn chúng đã quá biết rằng người dân Tây tạng và các tăng sĩ Tây tạng sẽ không chấp nhận lựa chọn của bọn chúng, do đó, thay cho một vị Lạt ma bù nhìn, người sẽ mở miệng truyền thông điệp của bọn chúng đến với những người Tây tạng nhẹ dạ, chúng đã dựng lên một chiến dịch hạch hỏi lâu dài, tự động để loại trừ tận gốc rễ các tăng và ni và các vị lạt ma Tây tạng tu hành một cách chân chính, bởi vì khi những vị này bị ép phải tuyên thệ trung thành với vị tái sanh do Cọng sản lựa chọn thì những vị tu hành chân chính này sẽ từ chối, và sẽ bị đuổi ra khỏi các tu viện của họ, bị bỏ tù, tra tấn, và suốt đời bị gắn danh hiệu “những kẻ ly khai.” Nói một cách khác, âm mưu này, được tiến hành từ năm 1995 đến nay, là một thay đổi chiều hướng rõ rệt bởi Đảng Cọng sản Tàu. Trước đó, kể từ ngày tàn của cuộc cách mạng văn hóa, chính sách của Cọng sản Tàu là chấp nhận không thể huỷ diệt Phật giáo Tây tạng trong tâm của người dân Tây tạng và cố lợi dụng Phật giáo để có thể tồn tại cùng với chế độ Cọng sản Tàu. Từ năm 1993 trở đi, chính sách này đã trở thành phải tuyên bố Phật giáo Tây tạng chính là “kẻ ly khai,” phải tà quỷ hoá Đức Đạt Lai Lạt Ma, phải xua đuổi các bật tu hành Phật giáo chân chính ra khỏi các tu viện của họ, và lập ra một thế hệ Cọng sản, vô thần, “Tàu”, Tây tạng mới. Trong một ý nghĩa rất rõ ràng, chính sách này đang là một sự trở lai một dạng xảo quyệt hơn của cuộc “Đại Cách Mạng Văn Hóa,” chỉ cho riêng Tây tạng, trong khi cái thế giới tại vùng đất thấp ở Trung cọng, cuộc cách mạng văn hóa trước đó chính là một tai hoạ. Trong thực tế, một số lãnh đạo các cuộc cách mạng văn hóa, chẳng hạn như tên bỉ ổi Ragdi và những tên khác, những kẻ trước đó đã được để dành cho những dịp như vậy, đã được “tái phục chức vị” và đặt lên để cai trị Tây tạng.
Nếu bạn nhìn vào bức tranh tổng quát hơn ở bên trong của toàn Hoa lục, thời điểm của sự thay đổi chính sách này đối với Tây tạng và sự trở về với nổ lực vô ích để nhồi ép ý thức hệ Cọng sản lên người dân có niềm tin tâm linh của Trung cọng quả thật đã đi song song với cuộc viễn chinh hoang đường của Giang Trạch Dân chống lại Phá Luân Công tại Hoa lục. Dĩ nhiên là Phá Luân Công, vốn là một tập hợp gồm Phật giáo, Lão giáo, và yô-ga, chẳng có dính dáng gì đến Phật giáo Tây tạng, nhưng môn phái này cũng tương tự không thể chấp nhận được đối với giới chóp bu Cọng sản vì nó là một phong trào bao rộng dựa vào tâm linh và coi các giá trị tâm linh cao trọng hơn lòng trung thành đối với đảng và chế độ Cọng sản. Trong sự nô lệ vào huyền thoại do các tập đoàn thương nghiệp dựng lên về nền thương nghiệp của Trung cọng và việc hoàn toàn chuyển qua chủ nghĩa tư bản, các quan sát gia Tây phương đã quên sự thật rằng Mao đã lập ra một thứ tôn giáo tôn thờ chế độ Cọng sản với chính hắn ta là vị thánh đang đương nhiệm, để duy trì tôn giáo này hắn ta phải nhổ tận rễ bằng vũ lực: tất cả các ý thức hệ và tổ chức tôn giáo đang hiện diện. Sau ngày chết của hắn ta và sau chiến dịch chủ nghĩa thực dụng của họ Đặng, tôn giáo tôn thờ chế độ này đã mất đi vị trí trong lòng người dân Trung hoa, nhưng chủ nghĩa tư bản đầu xỏ chính trị không thể công khai phát triển như là một sự thay thế cho ý thức hệ và tổ chức của tôn giáo này, bởi vì người dân Trung hoa đã có một hướng tâm linh mạnh mẽ, và phần lớn những người này vẫn còn là những nô lệ của chủ nghĩa đầu xỏ chính trị đó. Bởi vậy, giới lãnh đạo Cọng sản thích liều lĩnh xử dụng chủ nghĩa quốc gia quá khích hơn là đổ thừa cho việc ủng hộ các thể chế và lối sống tư bản và đánh lạc hướng sự căm ghét của số đông bị loại trừ. Tuy vậy, nhận biết được các giới hạn của chiến lược này, bọn chúng cảm thấy rằng chúng không thể cho phép người dân thực hành tín ngưỡng, sự phong phú về tôn giáo của Trung hoa đang đâm chồi trong bí mật, để hiện ra trong huy hoàng đa nguyên của nó, bởi rồi thì sự thần thánh hóa chế độ mà bọn chúng đang trong cậy vào từ ngày đầu của cuộc cách mạnh sẽ không thể còn được nữa. Và nếu có ai quan sát cuộc diễn hành quân sự mừng lần thứ 60 ngày thành lập chế độ Cọng sản, Thượng Đế Mao một lần nữa lại xuất hiện giữa những bước chân ngỗng và màn phô trương vũ khí.
Bởi vậy chẳng có gì đáng tranh cãi về lời nói của Đức Đạt Lai Lạt Ma rằng Đảng Cọng Sản Tàu tiếp tục chỉ thị cho các ông chủ đảng tại toàn khu vực Tây tạng phải tiếp tục việc huỷ diệt Phật giáo Tây tạng. Đó không phải là một lời “mắng nhiếc”, hay một câu nói khích động. Đó là một lời công bố sự thật đơn giản, một lưu ý về chính sách công khai của Đảng Cọng Sản Tàu và việc thực hành chính sách đó trong 17 năm trường. May mắn thay, chính sách này và các việc thi hành của nó sẽ không thể đạt mục tiêu của chúng, cũng như chiến dịch Mao hoá “cải cách tư tưởng” nhồi sọ và sự huỷ diệc văn hoá dữ dội và đầy bạo lực từ năm 1959 đến 1979 đã thất bại trong việc loại trừ Phật Pháp và lòng yêu thương Đức Đạt Lai Lạt Ma khỏi trái tim của người Tây tạng.
Phạm Dao Dịch
Monday, March 29, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment